🐕🦺 Me Manh Me Dau Voi Cha
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha. Chương 80. Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Chương 80: Hận ý ngập trời. Chương trước Chương tiếp . Lôi Khiếu Thiên bước nhanh vào phòng thì thấy Nick đang đè lên người Đường Kiến Tâm, con ngươi co rụt lại, tim như vỡ ra, ba bước cũng thành hai.
Hộp đêm NƯỚC MẮT CỦA NGÔI SAO bắt đầu mở cửa! Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải một trước một sau đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn bốn chữ đang nhấp nháy sáng trên biển hiệu, khóe miệng hơi nhếch lên Sau đó, hai người bước vào bên trong Tiểu Ngải uất ức nhìn bóng lưng của người đằng trước mình, cắn răng bước theo
Trạng thái: Full. Đánh giá: 8.1/10 từ 46 lượt. Bề ngoài cô giống như một bông hoa tinh khiết hấp dẫn lòng người nhưng bên trong lại đang chảy một dòng máu lạnh đến khôn cùng: cô - Đường Kiến Tâm - là một sát thủ đệ nhất. Tôn chỉ của cô là: Không có người cô không giết được, chỉ có kẻ chết mới không thể kêu ra tiếng.
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha; Tha chết là chuyện xa xỉ đến cỡ nào! Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha. Tác giả: Tuyết Dĩnh Điệp Y. Chương 28: Tha chết là chuyện xa xỉ đến cỡ nào! Trước Tiếp . Thượng Quan Kiệt Thiếu vỗ vỗ vai Thẩm Dương Kỳ rồi lên tiếng: "Sao, động lòng
Báo Guardian (Anh) đưa tin trong những tuần qua, các nhà lãnh đạo Nhóm 7 nước công nghiệp phát triển hàng đầu thế giới (G7) dường như "quên" việc áp giá trần đối với dầu Nga. Tuyên bố mới nhất của G7 hôm 11-10 cũng chỉ cam kết tiếp tục hợp tác để bảo đảm an ninh
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha. Due to a planned power outage on Friday, 1/14, between 8am-1pm PST, some services may be impacted.
BTC bốc thăm chia bảng VCK Giải vô địch Bóng đá sinh viên toàn quốc SV Champions League 2022. Sau Lễ bốc thăm, 16 đội xuất sắc nhất đến từ 3 miền Bắc - Trung - Nam được chia thành 4 bảng đấu với tổng số 32 trận, diễn ra từ 26/10/2022 đến 06/11/2022. Tổng giá trị giải
Lâu lâu ghé lại hẻm 76 Hai Bà Trưng, địa điểm ăn uống siêu rẻ nổi tiếng giữa lòng quận 1. Cuộc sống tủi hờn khi làm làm dâu hào môn của Vương Diễm - Hoàn châu cách cách: Mẹ chồng coi như người làm, chưa từng sống với chồng một ngày sau 20 năm kết hôn, con trai ghét
CHƯƠNG 1: SAI MỘT LY, ĐI MỘT DẶM. Vào một đêm đầy sao, ánh trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, dường như mọi thứ đều được bao phủ bởi một làn khói mờ mờ ảo ảo. Cây cối đổ bóng dài trên mặt đất, những chiếc bóng yên tĩnh bất động giống như các chiến sĩ đang canh giữ ngoài biên cương. Trong biệt thự, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào bên
wSjjP. Lôi Khiếu Thiên híp mắt đi thẳng, Lôi Trảm Thiên ngây người như phỗng chống lên phiến đá, nhìn ánh sáng phát ra từ khe cửa...Thẩm Dương Kỳ lấy làm kỳ, “Sao ở đây lại có ánh sáng?” Dường như còn là màu vàng? Đường Kiến Tâm bỏ tay ra, khi hai mắt thích ứng với tia sáng thì đến gần xem.“Cái này...” Lôi Trảm Thiên ngây ngô bật ra được một chữ, ánh mắt chưa từng rời khỏi khe hở từ cánh cửa đá Khiếu Thiên cố sức mở cửa ra, Thẩm Dương Kỳ vỗ vai Lôi Trảm Thiên, “Anh gặp quỷ à?” Mà phải dùng tới biểu cảm khoa trương vậy? Đến khi chính anh trông thấy cảnh tượng truyền thuyết ấy thì anh mới bừng tỉnh, vẻ mặt này một chút cũng không khoa trương, thậm chí còn giữ lại đấy...Lôi Trảm Thiên mắt không dời, chỉ chăm chú vào bên trong, cánh cửa đá càng mở rộng thì tia sáng càng sáng rõ... Đồng thời, con ngươi cũng càng mở lớn Dương Kỳ tò mò nhìn theo tầm mắt của Lôi Trảm Thiên, đôi mắt trợn tròn ngay tức thì...Điều này điều này...Thẩm Dương Kỳ cảm thấy luồng nhiệt huyết dâng trào đang kích thích từng đợt hưng phấn lên não... Thủ vô túc thố chỉ vào màn sáng...Thành ngữ “Thủ túc vô thố” được dịch sát nghĩa là “không đặt tay chân vào đâu được”. Thành ngữ này có xuất xứ từ thiên Tử Lộ trong Luận Ngữ, bộ sách sưu tầm những lời dạy của Đức Khổng Tử còn gọi là Khổng Phu Tử và những người đương thời, được chép lại vào thời Chiến Quốc 475-221 SCN.Bà nội nó còn quái lạ hơn cả gặp quỷ...Cả sáu người chen nhau ở lối đi, ánh sáng chiếu lên từng người phản xạ lại tạo thành những cái bóng dài cao thấp khác nhau trên con đường...Trong tia sáng màu trắng bạc lộ ra màu vàng óng, dù là Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên không có khái niệm về tiền bạc mà cũng ngây cả người ra...Một cung điện cổ đại hai tầng lầu rất lớn, toàn bộ chính sảnh đều được xây dựng bởi hoàng kim, ngay cả bức tường cũng ánh lên màu vàng, bậc thang với những nấc thật nhỏ, cứ cách nửa mét lại có một cây cột với một viên Dạ Minh Châu được khảm bên trên, kích cỡ không đều, nhỏ nhất đã như một quả táo lớn, nhìn ra xa, không gian to lớn điêu khắc rất nhiều cảnh người và vật, có tỳ nữ cầm đèn đường, hai tay hứng cá, những nhóm nhỏ tụ năm tụ ba xì xào bàn tán...Trên vách tường hoàng kim ngay phía trước điêu khắc một bức tranh sơn thủy, bè trúc trôi theo dòng sông, đôi nam nữ đứng sóng vai trên con thuyền lá cười nói, ngón tay người nam chỉ đằng trước, lời nói nhỏ nhẹ dễ hiểu, người nữ kề tai lắng nghe, hình ảnh trông rất sống động, sống động đến mức đã diễn tả được tới tận cùng khung cảnh sơn thủy hữu tình...“Em - em - em không có hoa mắt đấy chứ?” Thẩm Dương Kỳ há to miệng, khó tin xoa xoa mắt mình.“Tôi nghĩ...” Đế Văn khó khăn nuốt nước miếng, “Tôi đang mơ.” Nhưng mà trời ơi, ai nói cho anh ánh sáng vàng rực rỡ đang chiếu rọi lên người lên mặt anh là thế nào đi?Chris đè đầu Đế Văn xuống, không chút tốn sức chen vào, “Đây là Hoàng Lăng trong truyền thuyết?” Đây là bảo tàng?...Đến lăng mộ Pha - ra - ông ở Kim Tự Tháp Ai Cập cũng không có khiếp người đến vậy a...Lôi Trảm Thiên cũng không bình tĩnh nổi nắm lấy tay Lôi Khiếu Thiên, “Anh, anh thấy không? Đây là hoàng kim thật sự.” Bước lại gần nắm lấy viên Dạ Minh Châu trên cây cột, “Đây là Dạ Minh Châu? Mẹ kiếp, có thể lớn hơn được không?”Lôi Khiếu Thiên bình thản, dường như hứng thú với cái này không lớn, “Bỏ xuống, đi thôi.” Nói xong bước xuống bậc Kiến Tâm đuổi theo, ngừng lại một lúc bên cạnh Lôi Trảm Thiên, “Trả về, cẩn thận một chút.”Lôi Trảm Thiên nuốt nước miếng, anh thấy đầu chị dâu với đại ca anh ngấm nước rồi, bảo tàng thật sự đây mà không động tâm?Lôi Khiếu Thiên đứng trước bức sơn thủy kia, Đường Kiến Tâm nhìn theo anh, “Bọn họ chính là Vương gia Vương phi?”“Không biết.” Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, “Nhưng anh thà rằng đó là họ.” Con ngươi đen nhánh được màu vàng kim chiếu lên càng trở nên rực rỡ làm Đường Kiến Tâm ngây Khiếu Thiên đột nhiên kéo Đường Kiến Tâm lại, cả hai cùng quỳ xuống, Đường Kiến Tâm không hiểu ra sao, “Anh làm gì thế?”“Xuỵt. Đừng nói gì cả. Tâm Nhi, nhắm mắt lại rồi làm theo anh.” Lôi Khiếu Thiên mỉm cười, thần tình ấy khiến Đường Kiến Tâm xúc động, hình như anh rất vui?Cúi đầu lạy ba lạy mới đứng dậy, loáng thoáng nghe thấy Lôi Khiếu Thiên thì thầm gì đó trong miệng rồi kéo cô lên, lướt qua bức tượng cổ đại làm từ hoàng kim đi tới cánh cửa bên phải...“Cút ra đây.”Lôi Trảm Thiên ôm Dạ Minh Châu vẫn như lọt vào trong sương mù, mấy người Đế Văn thì như đang nằm mộng, tiếng hét giận dữ kia làm bọn họ chợt hoàn hồn mới thấy Lôi Khiếu Thiên đã dắt tay Đường Kiến Tâm tới cánh cửa bên phải...Lôi Trảm Thiên cuống quít bỏ Dạ Minh Châu xuống, chạy bình bịch lên bậc thang hoàng kim tới chỗ Lôi Khiếu Thiên, cả quãng đường cũng không quên sờ tượng đá này một cái, sờ Dạ Minh Châu kia một Dương Kỳ hưng phấn hò hét bám theo, Đế Văn, Chris cũng chẳng quên trộm lấy một viên Dạ Minh Châu nhét vào ngực.“Mấy thứ đó không phải là thứ mà chúng ta có thể động vào, cho dù có thể cũng không vận chuyển ra ngoài được, dù là vận chuyển được cũng sẽ gây nên sóng gió to lớn, lúc ấy sẽ rất phiền phức.” Sau khi Lôi Trảm Thiên đuổi theo thì Lôi Khiếu Thiên lạnh giọng nhắc nhở, mấy thứ này ai nhìn mà không động lòng? Nhưng điều kiện tiên quyết là, dưới tình huống không có bất cứ trở ngại chuyện mang đến phiền phức anh sẽ không Trảm Thiên ảo nảo bỏ đồ xuống, sao nhìn thấy mấy thứ này mà anh đã đần ra cả vậy? Thật biết hoàn cảnh hiện nay còn chưa rõ ràng mà lại bị lại bị mấy món đồ này làm đờ người ra nữa.“Đây là chính sảnh thì xuống phía bên phải là lối ra rồi anh.” Lôi Trảm Thiên nhìn khắp căn phòng, thần sắc đã khôi phục như Kiến Tâm nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, “Không phải anh nói lối ra có chút phiền phức à?”“Ừ. Chúng ta chưa ra vội, qua cửa bên phải sẽ có những lối đi tự chọn, đằng trước bên trái có bốn hướng, đi thẳng là lối ra, bên trái là sinh môn cửa sống, trong đó có binh thư sử ký, nghe nói còn cả bí tịch võ công nữa, từ bên phải đi xuống là Quan Lăng, chúng ta đi bên phải.” Lôi Khiếu Thiên đi đầu giải Kiến Tâm gật đầu, Lôi Triển Lâm từ tử môn cửa chết xông vào Quan Lăng, bọn họ vào từ sinh môn, hệ số nguy hiểm giảm đi một nửa. Nhưng cô vẫn không giải thích được, “Quan Lăng ngoại trừ thi thể ra thì còn có gì?”Lôi Khiếu Thiên dừng lại khẽ lắc đầu, “Anh không rõ.” Đây chính là nguyên nhân vì sao anh thả Lôi Triển Lâm vào đó bố cũng không để lại cho anh bất kỳ tin tức gì, mà anh biết Lôi Triển Lâm nhất định đã biết điều gì đó, bản thân mình bức cung thế nào cũng không mò ra được, cho nên anh mới để ông ta sống đến bây giờ, thậm chí còn giúp ông ta mở cánh cửa Hoàng người Thẩm Dương Kỳ, Đế Văn hứng phấn nói, “Chị dâu, bây giờ chị có thể tưởng tượng ra là Hoàng Lăng của Tần Thủy Hoàng cường đại cỡ nào rồi chứ?”Đường Kiến Tâm nhìn anh ta tức giận nói, “Đoán chừng cũng chỉ còn lại một cái quan tài rỗng thôi, còn có cái gì được nữa? Mấy nghìn năm qua mà còn để lại được chút xương cốt thì chẳng hóa ra ông ta đã thành lão yêu nghìn năm à?” Nơi này cũng không phải lăng Tần Thủy Hoàng, có thể so sánh được sao?“Chị chưa nghe tới xác ướp ư? Nói không chừng Tần Thủy Hoàng đã động tay chân ở Lăng Quan để giữ nguyên thi thể ông ta không thay đổi theo thời gian kìa?”“Cậu thấy nhiều trên TV chứ gì? Còn xác ướp nữa? Tần Thủy Hoàng là người Trung Quốc, không phải người nước ngoài.”“Có quan hệ gì, chỉ ví dụ thôi mà, Trung Quốc các chị không phải có cương thi hay sao? Lúc em còn là siêu sao quốc tế còn đặc biệt sùng bái người đó đấy!... Ách, cái người chuyên môn bắt cương thi ấy.” Thẩm Dương Kỳ khi nói ra rất là hưng phấn, hai mắt còn toát ra ngọn Kiến Tâm triệt để hết chỗ nói, “Cậu không phải người Trung Quốc?”“Em là con lai.”Đế Văn không nghe anh ta nói tiếp, lắng nghe phía trước rồi vội hỏi, “Nói đến xác ướp, Kỳ, cậu còn nhớ Hoàng Lăng của Pha-ra-ông không?”“Ai?” Trên đời này có rất nhiều Pha-ra-ông, Thẩm Dương Kỳ hiếu kỳ quay lại nhìn Đế Văn, Đường Kiến Tâm không có hứng thú với chuyện của hai người kia, cùng trò chuyện với Lôi Khiếu Thiên.“Lôi Khiếu Thiên, anh có cảm thấy Vương gia Vương phi liệu có thể bị biến thành cương thi không?” Bị Thẩm Dương Kỳ nói vậy làm cô cũng có chút hứng thú.“Cương thi ngàn năm thì không có khả năng, nhưng thân thể bọn họ có thể bảo trì như cũ vẫn được, chỉ cần không gặp không khí, bằng không sẽ hủ hóa, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ cần một cơn gió thổi tới là quần áo cũng biến mất.” Lôi Khiếu Thiên hiếm khi lại nói đùa.“Thực sự?” Đường Kiến Tâm đề cao thanh âm, hiển nhiên có chút kinh ngạc.“Gạt em thôi, người đã chết mấy nghìn năm thì làm sao có thể bảo trì thân thể được chứ?” Đi tới ngã tư, Lôi Khiếu Thiên bảo Lôi Trảm Thiên mở Kiến Tâm hầm hừ, “Hóa ra anh cũng biết gạt người ta đấy.”Lôi Khiếu Thiên rất vô tội, “Không phải anh lựa ý hùa theo em à? Anh đây gọi là lời nói dối có thiện ý.”Thẩm Dương Kỳ chen vào, “Không nhất định đâu, chị dâu, lời anh họ nói có thể là thật đấy.”Lôi Khiếu Thiên vỗ bộp lên đầu anh ta, “Đi ra giúp Trảm đi.”Thẩm Dương Kỳ chu mỏ, bất đắc dĩ cùng hợp lực với Lôi Trảm Thiên mở cửa, tới nơi hôn ám này, nơi nào đó trong ngực Đế Văn, Chris cũng sáng Văn từ khi bước vào lối đi này thì đã có một cảm giác đặc biệt, nhất là lúc anh nhìn lên điêu khắc trên vách đá, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn, Chris kéo Đế Văn đang ngẩn ra, “Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi.”Đế Văn phản ứng kịp, kéo lấy Chris hỏi, “Chris, anh có cảm thấy điêu khắc trên vách đá này rất kỳ quái không hả?”Chris nhìn qua vách đá, ra vẻ anh mắc bệnh thần kinh à, “Mỗi cảnh người vật thôi thì có gì kỳ quái? Tôi cảm thấy trong căn phòng vừa rồi mới kỳ quái kìa, chỉ có Dạ Minh Châu hoàng kim mà lại không có châu báu trang sức với đồ ngọc?” Ít ra mấy món đó có thể cầm theo nha.“Không phải, anh nhìn kỹ ở đây đi, tôi cứ có cảm giác hư ảo như chúng bất cứ lúc nào sẽ chạy xuống vậy, vừa vào Hoàng Lăng này đã có cảm giác khó chịu rồi.” Đế Văn nói có chút lo lắng.“Hư ảo?” Lôi Khiếu Thiên quay lại nhìn Đế Văn, sau khi nhìn lên vách đá thì sắc mặt chợt thay đổi, “Đế Văn, nhắm mắt lại, đừng nhìn lên vách đá nữa.”Đế Văn theo phản xạ nhắm ngay mắt, tay giữ chặt Chris không dám buông, mồ hôi tích tụ lại thành giọt như hạt đậu Kiến Tâm nghi ngờ liếc sang Đế Văn, “Làm sao vậy?”...“Trên vách đá này có bôi một loại thuốc, khi nhìn trong thời gian dài sẽ làm cậu ta đặt mình trong hư ảo, khó có thể thoát thân, đó là một mê trận.” Lôi Khiếu Thiên vỗ trán Đế Văn giúp anh ta thanh tỉnh lại.“Thế nhưng vì sao chúng ta không có việc gì?” Đường Kiến Tâm nhìn lên vách đá mà không có cảm giác gì động ngây thơ như thế làm Lôi Khiếu Thiên bật cười, “Thứ dược phấn này rất nhạt, hơn nữa qua nhiều năm thì dược lực đã bốc hơi gần hết rồi, nếu không phải người nhạy cảm với phấn hoa thì căn bản không thấy gì cả, Đế Văn có cảm giác là do mũi cậu ta quá linh, hơn nữa từ bé cậu ta đã nhạy cảm với mùi hương phấn hoa rồi cho nên cậu ta mới gặp vấn đề, nhưng may cho cậu ta là dược hiệu không mạnh nữa, bằng không thì cậu ta chỉ đành chờ chết thôi.”Đường Kiến Tâm thương hại nhìn bộ dạng mệt lả của Đế Văn, cảm thán, “Hóa ra đôi khi mũi nhạy như chó cũng không phải chuyện tốt.”“Hì hì, chị dâu, chị đang chửi Đế Văn là chó hở?” Thẩm Dương Kỳ đẩy cửa ra, vỗ tay làm trò Văn nghiêm mặt hổ trợn trừng nhìn Thẩm Dương Kỳ, bớt nói đi Kiến Tâm rất vô tội nhún vai. “Không phải tôi nói nhé.”Đế Văn ủy khuất nhìn về phía Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên trông thấy phần cổ anh ta phát sáng, trừng mắt lên, thò tay lấy Dạ Minh Châu Văn xấu hổ cứng đờ người nhìn động tác của anh. “Đây là cái gì?” Lôi Khiếu Thiên giơ Dạ Minh Châu tới trước mặt Đế Văn, anh ta cười hắc hắc, “Dạ minh châu.”Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, dùng Dạ Minh Châu gõ lên đầu anh ta, “Tôi đã nói gì hả?”Đế Văn cúi xuống, không phải anh chỉ tiện tay thôi ư? Hơn nữa, anh cũng thấy Chris cũng lén cầm đi Dương Kỳ khoa trương nhảy lên, “Đế Văn, anh thật không phúc hậu, em đây rất ngoan nghe lời anh họ, đã nói không cầm là sẽ không cầm, anh lại dám giấu đi một viên, anh xem anh trộm thế nào không trộm, sao không biết cầm hộ huynh đệ đây một viên hả? Sao có thể để anh độc chiếm, không được, em phải quay lại trộm một viên, làm gì có chuyện làm ăn lỗ vốn ở đây.”Lôi Khiếu Thiên giận dữ, mắng xối xả vào đầu Thẩm Dương Kỳ, “Cậu có thể bớt đi chút chuyện được không? Cút lại đây cho tôi.”Thẩm Dương Kỳ cười hì hì, đứng sang bên cạnh Lôi Trảm Thiên, “Gì chứ anh họ, chớ coi là thật, em đùa tí mà.”Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, cả đám cúi gằm mặt không dám trả lời, Lôi Trảm Thiên liền thay bọn họ giải vây, “Quên đi anh, có Dạ Minh Châu cũng tốt, nhờ nó chiếu sáng con đường này cũng hay, càng sẽ không có nguy hiểm hơn.”Lôi Khiếu Thiên lười chẳng muốn nhìn bọn họ, đi vào cánh cửa bên Kiến Tâm nghẹn cười, “Đại ca các anh suy nghĩ cho mọi người thôi, mấy thứ kia không động tới chúng thì tốt hơn, vạn nhất chạm vào chỗ nào đó, đến lúc đó Hoàng Lăng sụp xuống thì các anh cứ ngồi đó mà khóc.”Lôi Trảm Thiên xòe hai tay ra, “Tôi nói sao hai anh còn tham lam hơn cả tôi thế nhỉ? Tôi ôm một lần đã đủ thỏa mãn chẳng muốn độc chiếm nữa, các anh xem mình đã làm chuyện tồi tệ rồi kìa, anh đó Chris, đừng quay đầu đi, đừng tưởng cái thứ phát sáng trong ngực anh mà anh tôi không thấy, anh ấy chỉ không muốn tính toán với anh thôi.”Thẩm Dương Kỳ mắt sáng lên, “Thiệt cho em bình thường coi hai anh như anh ruột, thế mà có chuyện tốt không gọi em, quá là đáng thất vọng với các anh.” Nói xong lắc đầu than thở đuổi theo Lôi Trảm Văn nghẹn đỏ cả mặt, mắt cũng đỏ lên đầy tức giận, quay sang nhìn Chris một cái, miệng hai người rất ăn ý giật giật, hiển nhiên trong đầu đồng thời quanh quẩn lời ba người kia vừa nói...“Sau khi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên chính là trói chặt cái thằng nhãi con chết bầm Thẩm Dương Kỳ lại rồi hung hăng đánh một trận, cho nó chừa cái tội cười trên nỗi đau của người khác.” Đế Văn nhổ nước miếng, cả giận nói.“Đúng, con mẹ nó, chính nó bỏ đá xuống giếng.” Chris hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với Đế Văn, tỏ ý tán thành.“Được rồi, còn không đi nhanh, muốn trói em thì phải xem các anh có năng lực ấy không đã nhé? Em nói cho mà biết, đến lúc đó em ở đại bản doanh các anh thì đừng có mà khóc cầu xin em đi đấy.”“Câm miệng, mau đi.” Lôi Khiếu Thiên không nhịn được cắt ngang, vừa rồi hình như anh nghe thấy tiếng vang.“Chờ chút.” Đường Kiến Tâm cầm lấy viên Dạ Minh Châu trong tay Lôi Khiếu Thiên ném cho Lôi Trảm Thiên, ra dấu “xuỵt” với Lôi Khiếu Khiếu Thiên híp mắt, Lôi Trảm Thiên cũng cảm nhận được dị dạng, làm thủ thế với những người ở sau bảo bọn họ yên Kiến Tâm nằm sát xuống đất, tai áp vào mặt đất, nhắm mắt lẳng lặng lắng nghe...Sa Sa sa...“Là tiếng cát chảy.” Đường Kiến Tâm đứng dậy, đeo kính nhìn đêm vào, “Đám người Lôi Triển Lâm hẳn ngay phía trước không xa, bây giờ đều đeo kính nhìn đêm hết lên, cất kỹ Dạ Minh Châu, đừng để lộ ra ánh sáng.”Lôi Trảm Thiên gật đầu, đưa viên Dạ Minh Châu cho Chris, anh thì xử lý tốt hai viên đá quý, Lôi Khiếu Thiên lắng nghe một lúc, mơ hồ có những tiếng kêu tử vong vọng lại, “Bọn họ đã qua bãi cát lắng.”Lôi Trảm Thiên cả kinh, “... Lôi Triển Lâm còn có chút năng lực.”“Không phải ông ta có năng lực mà là ông ta biết nên tránh né cát lắng thế nào.” Thanh âm lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên vang lên trong tai mỗi người. Lôi Trảm Thiên hiển nhiên bị khiếp sợ, “Không thể nào, những ngay cả trên bản đồ cũng không ghi rõ cơ quan để né tránh thì sao ông ta biết được.” Đó là lý do mà bọn họ không chọn tử môn mà đi, bởi đó là con đường chết không thể nghi Khiếu Thiên đi thẳng tới trước, “Bên cạnh còn có người bán mạng cho ông ta.”Đây chính là nguyên nhân, ông ta có thể đạp lên thi thể đồng bạn đi tiếp, bọn họ thì không làm Trảm Thiên nghẹn họng, nghĩ tới trước khi vào Hoàng Lăng, Lôi Triển Lâm có thể đưa ra sinh mạng một người thì cũng không cần hoài nghi điều lòng Đường Kiến Tâm có chút chán ghét, “Người như vậy nên chết sớm đầu thai sớm, tránh gây họa cho người khác.”Thẩm Dương Kỳ hoàn toàn tán thành, Đế Văn Chris đi cuối cùng không phát biểu ý kiến, nhưng sắc mặt bọn họ cũng tái nhợt.
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, Phó Hạnh Lương cười khổ “Đại ca, từ Ethiopia đến Washington mà chỉ có ba tiếng, hình như…”. Không thể làm được chuyện đó, trừ khi đang mơ mộng hão huyền!- Hừ, cho cậu ấy ở luôn châu Phi đi!Phó Hạnh Lương im bặt, anh ta quyết định không nói gì nữa. A Kiệt, chú tự cầu phúc điXe vừa đi được hơn trăm mét thì trên đầu vang lên tiếng ong ong, Hướng Diệp Lân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy máy bay. Lôi Khiếu Thiên và mấy người bước xuống xe, thang dây được thả xuống, bọn họ không ai nói câu nói, bước nhanh lên thang dây rồi nhanh chóng biến mất. Cửa đóng lại, chiếc máy bay bay đến Washington…Còn chiếc xe ô tô vẫn chạy về phía trước rồi biến mất trong màn đêm!Ở chỗ khác, Đường Kiến Tâm đưa theo cậu bé thuận lợi rời khỏi biệt thự, trở về khách sạn. Cô vẫn có chút ảo não, sự lạnh lẽo toát ra từ người cô khiến cậu bé yếu ớt run sợ, cả người run lên bần bật! Đường Kiến Tâm thấy bộ dạng yếu ớt đó liền cố nén giận. Không hiểu sao tự dưng cô lại mềm lòng đưa cậu ta đi, càng khiến cô bực mình hơn là không thể không đưa cậu bé này đi cùng!Thế cũng tốt! Cô sẽ không phải cô đơn nữa!Sau khi về đến khách sạn, Đường Kiến Tâm ngồi trên giường, lạnh lùng nhìn cậu bé trần truồng trước mặt. Cô hơi bất mãn, run cái gì chứ? Cô có ăn thịt cậu ta đâu!- Cậu là ai?Cậu bé ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Đường Kiến Tâm, ánh mắt hơi mờ mịt, dường như đang xác nhận xem cô đang nói chuyện với cậu Kiến Tâm nhíu mày, lại lần nữa lạnh lùng mở miệng “Cậu là ai?”. Cô không tin mình lại đưa về một khúc gỗ không biết nói chuyện!Cậu bé co rụt người lại, lắp bắp trở lời “Em… em… em…”- Câm miệng! Em cái gì mà em? – Rõ ràng Đường Kiến Tâm đã không còn kiên nhẫn ngồi đây nữa, cô còn rất nhiều việc phải làm! Từ hôm trở về từ phòng ngủ của Tề Phong, cô quay về khách sạn, mở máy tính của Tiểu Ngải lên. Không ngờ trong lúc vô tình, cô lại phát hiện ra đồ nghe lén trên người Tiểu Ngải. Đường Kiến Tâm nhanh chóng bắt được liên lạc, hai người âm thầm trao đổi thông tin với nhau. Cô suy đoán Ngục Thiên Minh lúc này đang bận rất nhiều việc, còn cô phải đi châu Phi cứu Tiểu Ngải!Cho nên cô không có nhiều thời gian để lãng phí!Cậu bé òa khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, chị ấy thật là hung dữ!Đường Kiến Tâm nhìn bộ dạng của cậu bé như vậy lại càng thêm khó chịu. Cô khoanh tay trước ngực, cảnh cáo “Nếu không muốn bị đá bay ra ngoài cửa sổ thì ngoan ngoãn nói chuyện đi!”Cô cực kì ghét dạng người yếu đuối khiến người khác cứ phải nhường nhịn! Cậu bé hoảng sợ mở to mắt nhìn Đường Kiến Tâm, thật sự cho rằng cô sẽ ném cậu ra ngoài cửa sổ, vội mở miệng nói, giọng hơi líu lại- Em là Elvin, một năm trước, lúc đi chơi cùng bố mẹ thì em bị lạc nên bị bọn chúng bắt đi. Ở đó còn có rất nhiều bạn cùng tầm tuổi em, ngày nào bọn họ cũng tiêm thứ gì đó vào người chúng em. Sau đó cứ mỗi ngày là lại có một bạn bị lôi đi, sau khi về thì cả người đều là vết thương! Em cũng từng bị tra tấn...Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, hai mắt trợn trừng lên, sát khí tỏa ra nồng đậm từ người cô khiến người khác phải run sợ! Elvin không còn sợ Đường Kiến Tâm nữa, cậu đưa tay quệt nước mắt nước mũi, ánh mắt rã rời! Đường Kiến Tâm rủa thầm trong lòng. Đúng là đồ súc sinh, đồ chết tiệt, bọn chúng dám tiêm thuốc phiện vào người mấy đứa nhỏ. Mấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã ra nông nỗi đó! Lúc này cô thật sự rất hối hận vì khi đó đã không giết sạch mấy đám người đó đi!Đột nhiên, cả người Elvin lảo đảo, chân tay bắt đầu vô lực, quỳ rạp xuống dưới đất, cả người run lên đầy kì quái, hai tay túm chặt lấy cả người...Đường Kiến Tâm biến sắc, bước lên hai bước, cũng không bận tâm đến việc quần áo sẽ bị bẩn. Cô túm lấy Elvin, nhẹ nhàng vỗ vào mặt cậu bé “Elvin, Elvin, cố chịu đi!”Giọng nói của cô vẫn hết sức lạnh lẽo, nhưng ẩn chứa trong đó là sự dịu dàng đến ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện tay Elvin vẫn túm chặt lấy cơ thể, ngã vào người Đường Kiến Tâm. Cậu cố mở to hai mắt, muốn nhìn thấy rõ người đang ở trước mặt mình, cất tiếng thì thào “Chị, Elvin khó chịu quá!”- Ngoan, cố chịu đựng đi, một lúc nữa sẽ hết khó chịu! Ngoan! – Đường Kiến Tâm cố định chặt hai tay hai chân của Elvin lại, không cho cậu bé khua loạn lên nữa. Cô biết đám người đó đã tiêm thuốc phiện vào người cậu bé, nhưng cô không có ý định tiêm thuốc cho cậu bé nữa, phải cai nghiện cho cậu bé càng sớm càng tin rằng Elvin vẫn có thể chịu đựng được! Đường Kiến Tâm liếc nhìn cậu bé đang run rẩy!Elvin lên cơn nghiện, cả người như bị hàng vạn con kiến cắn, đau đến tâm can liệt phế, muốn gãi nhưng không thể gãi được, muốn cắn cũng không thể cắn. Toàn thân cậu bị cố định chặt lại, không thể động đậy. Cậu như đang cầu xin, cậu không chịu nổi loại đau đớn này nữaCậu muốn được tiêm thuốc, cậu muốn được giải thoát!- Em... em... xin chị... cầu xin chị...Đường Kiến Tâm dùng một tay lau nước mắt trên mặt cậu bé rồi nói “Em nghe cho kỹ đây, chị sẽ không tiêm thuốc cho em, em phải từ bỏ ý nghĩ này đi, em chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!”Elvin căn bản là không còn nghe ra cô đang nói gì nữa, cậu bé chỉ muốn được tiêm thứ chất lỏng đó vào người. Không biết có được sức lực từ đâu, cậu bé đột nhiên vùng lên phía trước, kéo góc áo Đường Kiến Tâm rồi nắm chặt lấy, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn “Em sẽ nghe lời, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cái gì em cũng sẽ làm, xin chị, xin chị đấy, em không chịu nổi nữa rồi! Huhu... Cầu xin chị đấy!”Đường Kiến Tâm nhíu chặt mày lại, sát khí nổi lên đậm đặc, dường như có thể diệt sạch cả Tề gia. Từ năm mười tám tuổi đến giờ cô chưa bao giờ tức giận như vậy, cho dù là lúc ở Quyền Trường, giết sạch những người đó cũng không tức giận như bây Kiến Tâm nâng tay phải lên, không chút lưu tình mà bóp chặt lấy cổ họng Elvin. Elvin bị buộc phải ngẩng đầu lên nhìn Đường Kiến Tâm, khuôn mặt vặn vẹo, vẻ mặt vốn đã khó chịu giờ lại đỏ bừng bừng. Đường Kiến Tâm bóp mạnh, hy vọng sự đau đớn có thể khiến Elvin tỉnh lại đôi chút “Elvin, mau tỉnh lại đi! Em có nghĩ đến cảm giác của bố mẹ mình khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của em hay không? Em có muốn thấy bố mẹ đau lòng vì mình không? Em muốn cả cuộc đời sau này của mình sẽ bị hủy đi phải không?”Elvin hít thở đầy khó khăn nhưng ánh mắt vốn rời rạc giờ rốt cuộc cũng đã có chút tiêu cự, cậu nhìn thẳng vào Đường Kiến Tâm, khóe mắt rưng rưng “Chị... chị... em... không... muốn...”Đường Kiến Tâm gật đầu, hơi vui mừng. Chỉ cần suy nghĩ được như vậy là tốt rồi. Muốn cai nghiện thì quả thực rất khó, nhất là trong quá trình cai sẽ sống không bằng chết. Cô cũng từng lâm vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy, máu chảy khắp người, hô hấp suy yếu, dường như sắp đi chầu Diêm Vương đến nơi nhưng vẫn có thể chống đỡ được. Bây giờ thấy Elvin như vậy, cô lại liên tưởng đến chính bản thân mình, từ đó sinh ra lòng thương hại với cậu không thể trơ mắt nhìn cậu bé bị hủy hoại được. Không thấy thì thôi, nhưng đã để cho cô thấy thì lại là chuyện khác! Cô chưa bao giờ có lòng lương thiện nhưng cô không thể bỏ mặc cậu bé như vậy. Đây chính là nguyện vọng nho nhỏ trong lòng cô!Nhưng nếu lần này không làm như vậy thì cuộc đời của cô sẽ biến thành một cái xác không hồn, bị người khác uy hiếp! Đương nhiên, dù có năm mơ cô cũng không thể tưởng tượng ra nổi, chỉ vì một phút mềm lòng lúc này mà tương lai cô có được “Kim bài miễn tử”!
Sau khi nhấp vào đánh dấu, bạn có thể đánh dấu các dấu trang của từng chương. "Tiến trình đọc" có thể được xem trong kệ trung tâm cá nhân. Chương 1 Sai Một Ly, Đi Một Dặm Vào một đêm đầy sao, ánh trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, dường như mọi thứ đều được bao phủ bởi một làn khói mờ mờ ảo ảo. Cây cối đổ bóng dài trên mặt đất, những chiếc bóng yên tĩnh bất động giống như các chiến sĩ đang canh giữ ngoài biên biệt thự, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào bên trong một căn phòng tuyệt đẹp. Trên chiếc giường lớn
me manh me dau voi cha