🥳 Trái Tim Vai Phản Diện
Không khó để khán giả có thể nhớ ra một điều rằng Doctor Strange chưa bao giờ thắng được phản diện bằng thực lực của riêng mình, anh chỉ có thể cầm cự câu giờ là chính với phép thuật của bản thân dù rằng Strange được cho là Pháp Sư mạnh nhất. Đưa phiên bản
Tin đồn hành lang - Tuyệt chiêu của nhân vật "phản diện". Nếu đã chọn đóng vai "chính diện" thì việc mà bạn cần tránh chính là "tin đồn hành lang". Đừng thêu dệt hay để bị thêu dệt bởi bất kì câu chuyện nào. Nếu chuyện ra đi là không thể tránh khỏi thì
Viên đạn trong bụng Phùng Quang Thanh cảnh cáo bọn thái thú phản bội lần thứ IX năm 2015 do Quân ủy Trung ương và Bộ Quốc phòng tổ chức cũng không có sự hiện diện của ông Thanh. hoàn toàn trái với các thông lệ ngoại giao, đặt giới chóp bu Hà Nội lâm vào tình thế
An Nhiên | 20/05/2021 10:34. Lee Seung Gi cảm thấy nhẹ nhõm khi vai diễn phản diện đầu tiên của anh trong "Mouse" đã hoàn thành và tạo được dấu ấn với người hâm mộ. Trong "Mouse" (Kẻ săn người), Lee Seung Gi khiến khán giả đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác với màn
Như vậy, bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng, đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch không chỉ mang lại những thành tựu to lớn trong lĩnh vực tư tưởng - lý luận mà còn mang đến những thành quả toàn diện trên tất cả các lĩnh vực, các mặt của đời
(1) Nước Gia-ven có khả năng tẩy màu và sát khuẩn. (2) Cho giấy quỳ tím vào dung dịch nước clo thì quì tím chuyển màu hồng sau đó nhanh chóng mất màu. (3) Trong phản ứng của HCl với MnO 2 thì HCl đóng vai trò là chất bị khử. (4) Trong công nghiệp, Cl 2 được điều chế bằng cách điện phân dung dịch NaCl (màng ngăn, điện cực trơ).
Tư duy phản biện được chia thành 6 cấp độ từ cao đến thấp. Ở mỗi một cấp độ sẽ có sự khác nhau và cung cấp cho bạn các kỹ năng cần thiết hơn trong cuộc sống. Cấp độ 1: Trình bày nội dung cụ thể Việc không nói rõ nội dung sẽ khiến các cuộc họp, trao đổi mất nhiều thời gian mà vẫn không giải quyết được vấn đề gì cả.
Năm 2022 đánh dấu bước tiến mới của Yoo In Soo với vai phản diện trong bom tấn zombie All Of Us Are Dead. Ngôi sao sinh năm 1998 vào vai Yoon Gwi Nam - nhân vật đáng sợ nhất trong phim. Vốn là kẻ chuyên đi bắt nạt, sau khi bị zombie cắn, hắn càng trở nên tàn bạo hơn, sẵn sàng giết bất cứ ai dám cản đường mình.
Đọc từ đầu Đọc mới nhất Nội dung Chị nhà xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mang tên với vai trò là một ác nữ phản diện có tâm cơ muốn đánh cắp "trái tim" của anh nhà và bán nó cho các nước khác. Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa nhưng nào ngờ "oan gia ngõ hẹp" chị lại gặp phải anh nhà trong một đêm đẫm máu.
Oekw1. Cô giáo đi bên cạnh nghe thấy tiếng cười của Mạnh Nịnh, quay đầu hỏi, “Đã thuộc chưa?”Mạnh Nịnh lúc này mới nhớ mình còn có việc chưa làm, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, “Chắc là gần ổn rồi ạ.”Cô giáo nhìn trúng nơi quay hình là chỗ lớp nâng cao học nhảy xa, cô đi qua nói với giáo viên lớp họ một câu, khiến cho các học sinh có thể tự do hoạt Nịnh vốn muốn chào hỏi một câu với Khương Diễm, nhưng ngoài cái liếc mắt vừa rồi, tầm mắt của cậu cũng chưa đặt trên người cô lần chí, bởi vì khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần, cô có thể cảm nhận được cậu không cao hứng chút nào, khuôn mặt lạnh lùng còn có thêm vài phần hung Nịnh còn đang ngẩn người, cô giáo đã gọi, “Mạnh Nịnh, chuẩn bị thôi.”Cô lập tức phục hồi tinh ảnh gia đã chuẩn bị xong hết thiết bị, cô giáo hô một tiếng, “Action.”Mạnh Nịnh bắt đầu chân thành đọc lời kích, khóe môi cong cong, ánh mắt trong veo sạch sẽ, vẻ mặt ôn nhu lay động, giọng nói dịu dàng mềm ảnh gia rất hài lòng, chờ cô nói xong, lập tức hô một tiếng, “Cắt.”Cô giáo đưa bảng đen cho Mạnh Nịnh cầm lấy, theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia bước lên trên bậc thang, vừa tới bậc thứ tư, nhiếp ảnh gia làm động tác ok với ta cũng cầm máy ảnh hướng lên trên, liên tục chụp vài tấm ảnh, sau đó quay sang hỏi giáo viên bên cạnh xem cô có hài lòng hay Nịnh cầm bảng đen, ánh mắt tìm kiếm Khương Diễm, thấy ở cầu môn cách đó không xa, cậu đứng quay lưng lại với cô, đối diện là một nữ người cô ấy mặc đồng phục Thịnh Dương, t-shirt đơn giản và quần sẫm màu, khuôn mặt tròn trịa, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn rất đáng người họ đang nói chuyện với nhau, thời điểm Mạnh Nịnh nhìn sang, cô ấy đang cong môi cười với cậu, lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ. Một bàn tay Mạnh Nịnh vô thức siết chặt váy, không chớp mắt nhìn tấm lưng cao gầy rộng lớn, muốn nhìn tới ánh mắt của là, từ đầu tới cuối cậu cũng không xoay người gái này… là bạn gái của Khương Diễm sao?Mạnh Nịnh lo nghĩ không yên, đang bước xuống bậc thang lại vì không nhìn đường mà bước hụt một nháy mắt đó, trái tim như ngừng đập, chỉ có bản năng của cô thể khiến Mạnh Nịnh theo bản năng ngả ra cô có lại ý thức, cả người đã ngã từ trên bậc thang xuống đường chạy, váy dài bị mặt đường xi măng cắt qua, làn váy lật lên trên lộ ra phần lớn da thịt trắng đớn khiến tất cả thanh âm của Mạnh Nịnh bị chặn ở yết hầu, kêu không thành cố nén đau đớn, bàn tay chống lên mặt đất ngồi dậy, một bóng đen phủ trước mặt Nịnh còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy hơi thở lành lạnh quen thuộc của Khương giây sau, áo khoác cậu rơi xuống bắp đùi đó, cậu tới gần, nắm lấy hai tay áo khoác đồng phục kéo ra sau, nhẹ nhàng buộc thành chiếc nơ sau lưng Nịnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt thiếu niên gần cô trong gang tấc, trên mặt cậu không có cảm xúc gì, chỉ là vẻ mặt giống như hung dữ giáo chen vào một nhóm học sinh chạy tới, cẩn thận nhìn trên người Mạnh Nịnh, không thấy vết thương nào.“Mạnh Nịnh, em có khỏe không? Có thể đứng lên không?”Nói xong, cô vươn tay muốn đỡ Mạnh Nịnh đứng Nịnh không biết nên nói như thế nào, cô cảm giác toàn thân trừ phần đầu còn đỡ, những chỗ khác, lưng kéo dài tới bắp chân đều rất đau đớn. Mạnh Nịnh dựa vào Khương Diễm và cô giáo nâng đỡ, thong thả đứng quả, cô vừa đứng lên, cô giáo bên trái hét lớn, “Ôi trời ơi!”Đám người vây xem cũng không đành lòng nhìn, chuyển mắt sang nơi chỉ có bắp chân thiếu nữ chảy máu không ngừng, áo sơ mi trắng cũng theo động tác của cô mà thấm máu, nhìn đến mười phần dọa Nịnh có chút đau đầu choáng váng, cảm giác mình bị tiếng hét của cô dọa cho ngất đi, cô cắn chặt nam sinh lớp nâng cao vội vàng đưa áo khoác viên cảm giác mình sắp hỏng mất, vốn muốn chụp ảnh quay phim ngày kỉ niệm thành lập trường thật tốt, sao mọi việc là ra thế này, thanh âm cô không khỏi đề cao, “Các em cởi áo khoác ra làm gì? Phải nhanh chóng cầm máu, cầm máu biết chưa! Mau đưa em ấy tới phòng y tế đi!”Dừng một chút, cô giáo nhìn về phía Khương Diễm, “Thôi, em đưa Mạnh Nịnh đi đi, những người khác không có việc gì làm cũng đừng tới quấy rầy.”*Lật Tự cởi bỏ đồng phục Thịnh Dương, đổi lại quần áo mình, cũng không có tâm trạng trang điểm, cô cởi tóc, trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ tới lưng và chân Mạnh Nịnh, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu cảm thấy đau một nơi không người ngồi xuống, lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Tử Tử Hào vừa ăn cơm trưa, giọng nói mơ hồ, “Bà cô ơi, sao vậy? Em gọi cho anh làm cái gì?”Lật Tự cười lạnh một tiếng, “Mẹ nó, anh còn mặt mũi ăn cơm?”Chu Tử Hào không hiểu, “Sao anh lại không có mặt mũi ăn cơm chứ, ăn cơm thì chọc tới ai? Bà cô của tôi à, ai chọc tới em vậy?”Lật Tự vò tóc, “Còn có thể là ai chứ? Anh nhfin việc tốt anh làm đi, không phải anh bảo em tới đây để thử người lão đại thích sao?”Giọng nói Chu Tử Hào đột nhiên trở nên hưng phấn, “Vậy kết quả thế nào? Nữ sinh kia có thích lão đại của chúng ta không?”Lật Tự hít sâu một hơi, “Thích hay không em không biết, em chỉ biết cô ấy ngã từ trên bậc thang xuống, vô cùng thảm, màu chảy đầm đìa. Làm xã hội đen nhiều năm như vậy em cũng chưa bị thương nghiêm trọng như thế.”Chu Tử Hào, “…”Im lặng vài giây, anh ta phản ứng lại, không thể tin, “Mẹ nó, anh bảo em thử, vậy mà em đẩy cô ấy ngã cầu thang sao? Em muốn anh chết sao? Anh chết em cũng không sống được, lão đại sẽ không tha cho em!”Vẻ mặt Lật Tự ghét bỏ, “Em đẩy sao? Không phải em theo yêu cầu của anh sắm vai tiểu bạch thỏ vô địch thế gian sao? Trừ việc đó ra, cái gì em cũng không làm, là cô ấy tự ngã. Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, anh cứ chờ chết đi, em sẽ bớt chút thời gian đi nhặt xác cho anh.”Chu Tử Hào, “…”Mạnh Nịnh lại một lần nữa bị Khương Diễm bế tới phòng y cửa, cô giãy dụa muốn xuống dưới, thanh âm run rẩy, “Tôi đỡ rồi, cậu thả tôi ở đây đi.”Sắc mặt Khương Diễm trầm xuống, không chút biểu cảm nhìn với Mạnh Nịnh mà nói, dáng vể này của cậu vô cùng hung dữ, cô cũng không biết mình chọc tới cậu lúc nào, không dám nói cũng không dám lộn xộn thêm có chút ấm ức, rõ ràng là cô suy nghĩ thay cậu rồi cả người quá đau, cho nên Mạnh Nịnh cũng quên mất Khương Diễm đã có bạn gái, bây giờ mới phản ứng cửa phòng y tế ra, bác sĩ trực ban cũng không biết đã đi đâu, không có ở bên Diễm ôm Mạnh Nịnh tới chiếc giường lần trước cô nằm. Mặc dù đệm mềm mại nhưng Mạnh Nịnh vừa ngồi lên đã cảm thấy đau đớn, cô cắn chặt môi, không để cho Khương Diễm nhìn ra sự khác thường của Nịnh nhẹ giọng, “Khương Diễm, cậu đi trước đi, tôi ở đây đợi bác sĩ…”Lời còn chưa dứt, cô phát hiện Khương Diễm đã đi ra Nịnh, “…”Đi thật luôn sao? Thì ra người ta nói có vợ quên người nhà… đây đúng là sự cô còn yên lặng oán thầm, Khương Diễm đã cầm hòm thuốc trở Nịnh yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên cong môi, đôi mắt xinh đẹp như phát sáng, giống như ánh trăng trong buổi tối mờ Diễm híp mắt, tròng mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn cô, đáy lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác suy ràng là cậu tức giận, giận chính bản thân mình, cũng giận bản thân vì sao lại không ở bên cô, giận cô khiến bản thân trở nên chật vật, thê thảm như thế. Cậu bắt đầu nghĩ tới việc liều lĩnh trói cô vào bên người, từng phút từng giây cũng không cho cô rời xa tầm mắt của ro ràng cậu cảm nhận được, trái tim mình, bởi vì cô sống động trước mắt bắt đầu mãnh liệt nhảy Diễm đặt hòm thuốc trên ghế, ngồi xổm xuống, tháo giày và tất đã dính máu xuống, lộ ra đôi chân trắng nõn của thiếu cậu nắm mắt cá chân của mình, Mạnh Nịnh không được tự nhiên rút chân Diễm buông mi nhìn vết thương trên bắp chân cô mà giật mình, máu đã đong lại, trái tim cậu run Diễm mở hòm thuốc, cầm lấy bình cồn sát trùng thủy tinh, giọng nói lạnh lùng, “Nằm yên.”Mạnh Nịnh, “…”Cô cảm giác mình không được tự nhiên, lỗ tai cũng không hiểu sao nóng lúc cô còn ngây người, Khương Diễm đã mở bình thủy tinh, dùng nhíp gặp bông lấy cồn sát trùng, tuy rằng động tác cũng không quá thuần Nịnh nhìn ngón tay cậu hơi run rẩy, hai đời cô sợ nhất là đau, sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy để bác sĩ làm vẫn là tốt thế, Mạnh Nịnh cẩn thận nói, “Khương Diễm, trước kia cậu đã khử trùng cho người khác chưa? Nếu chưa, hay là cậu cứ về trước đi, tôi ở đây đợi…”Sắc mặt cậu ngày càng khó chịu, Mạnh Nịnh cũng không để ý tới đau đớn, hai chân chụm lại nằm im trên giường, chôn mặt trong cô nắm chặt thành giường, giống như nữ anh hùng anh dũng hi sinh, giọng nói rầu rũ, “Vậy cậu nhẹ tay một chút, tôi sợ đau.”
Mạnh Nịnh hiểu ý tứ của Khương Diễm. Cô trầm mặc vài giây, thấp giọng nói, "Tôi biết rồi."Mấy hôm nay cô đã quá ngây thơ rồi, đã biết rõ nguyên chủ làm nhiều chuyện không tốt với cậu trước đó, vẫn còn muốn cải thiện mối quan hệ giữa bọn thể khiến cho hận thù của Khương Diễm đối với những điều cô từng gây ra với cậu tiêu tan, đối với hai người mà nói cũng đã là kết quả tốt dù trong lòng cậu vẫn chán ghét cô, về sau cậu trở thành nhân vật phản diện quyền thế ngập trời đi chăng nữa, cậu cũng không thể tìm cô để gây chuyện, như vậy chưa đủ tốt hay đến cùng, cậu cũng không phải tiểu Thán tử của cô, giữa bọn họ cũng không có tình cảm gì, hiện tại cậu không cần sự giúp đỡ của cô, bọn họ nên phân rõ giới mắt Mạnh Nịnh run rẩy, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc trắng bệch, cười so với khóc còn khó coi hơn. Khương Diễm mím môi, đưa balo và túi đựng bút qua cho cô, nhanh chóng xoay người, cũng không nhìn cô nữa.*Tối qua mất ngủ, hôm nay Mạnh Nịnh đi học có chút thất nhân cô mất ngủ, ban đầu là vì Khương Diễm, sau đó nghĩ ngợi lung tung lại trở thành sợ hãi và lo nói cô không đọc quyển truyện này lần nào, coi như một chữ cô cũng không đọc thì cô cũng cảm thấy ít nhiều nội dụng cốt truyện đã thay cô vẫn sợ hãi, nhất là – nếu Mạnh Nịnh trong sách thật sự không phải tự sát thì sao?Nếu nguyên chủ thật sự không phải tự sát, trước mắt cô chỉ có thể đi được bước nào tính bước đó, bây giờ cô cũng chưa cảm nhận được bên cạnh có người nào chán ghét cô đến mức muốn giết chết cô nữa, kết hợp với phản ứng của bố mẹ nguyên chủ, có thể nhìn ra, kỳ thực, tình cảm của bọn họ đối với đứa con gái ruột này cũng không phải sâu đậm gì, chỉ cần vài nhân tố bên ngoài cũng có thể khiến cho cái chết của cô trở nên không minh nhân tố bên ngoài này, chắc chắn là không đơn Nịnh còn đang suy nghĩ, Hồ Viện đột nhiên vỗ vai cô, khiến cô giật mình suýt nữa nhảy dựng Viện cũng bị phản ứng của cô dọa sợ, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ngẩn người nãy giờ rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?"Mạnh Nịnh theo bản năng xoa vị trí tim trong lồng ngực, vừa định nói chuyện, đột nhiên nghĩ tới một chi tiết, nguyên chủ chết tại tiệc sinh nhật mười tám tuổi của bộ học sinh trường Thịnh Dương đều tới tham dự sinh nhật cô, còn có Tống Tinh Thần. Trước mắt, người cô quen biết cũng chỉ có Tống Tinh Thần thuộc danh môn quý tộc, là người thừa kế Tống nên, rất có khả năng, người giết chết nguyên chủ hiện tại còn chưa xuất hiện, hẳn là cô vẫn chưa đắc tội người thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng hỏi Hồ Viện, "Cậu có biết tại sao tớ và anh cậu lại quen biết nhau không?"Hồ Viện nghĩ nghĩ, nói ra, "Hình như có một lần, anh ấy đánh nhau với người khác bị thương, chính cậu đã cứu anh ấy."Dừng một chút, lại nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh, "Cậu không nhớ sao."Trên mặt Mạnh Nịnh trắng bệch, cười cười, "Cũng đã qua lâu rồi, tớ cũng không nhớ rõ Viện không nghĩ nhiều, Mạnh Nịnh luôn không để bụng anh trai cô, chuyện hơn một năm trước, không nhớ rõ cũng là chuyện bình chiều, thời tiết trở nên âm u cuối của lớp chín là tiết học đàn dương cầm, học cùng với lớp nâng cao của khoa học, Mạnh Nịnh chuẩn bị đi thăm Tiểu Bạch, đơn giản thu xếp sách vở vào balo, cùng Hồ Viện đi tới phòng phòng học một đoạn, bên trong truyền tới tiếng dương cầm dễ nghe, còn có tiếng vỗ tay và huýt sáo. Đến cửa, Mạnh Nịnh thấy Hứa Nhiên đang đánh đàn, ngồi cạnh là Tống Tinh Thần, sau lưng còn có nam sinh của hai mắt các nam sinh trong phòng hiện chỉ có người trước mặt dung mạo như thiên tiên, đa tài đa nghệ, hoàn toàn không chú ý tới hai nữ sinh mới vào Viện ghé sát bên tai Mạnh Nịnh hỏi, "Hứa Nhiên thực sự là chị họ cậu?"Mạnh Nịnh chần chừ hai giây, gật đầu, "Ừ."Hồ Viện cẩn thận quan sát một chút, có vẻ đau lòng, "Tớ cảm thấy khuôn mặt cậu cũng rất xinh xắn, có điểm giống với Hứa Nhiên, nhưng sao người ta da trắng nõn nà, còn cậu lại xanh xao vàng vọt, còn gầy đến vậy chứ?"Mạnh Nịnh, "..."Hừ, cô cũng từng có làn da trắng nõn nà, là một đại mỹ nhân tiêu chuẩn rằng không biết đời này còn có thể dưỡng lại như cũ không, nhưng cô sẽ cố gắng tận dù đời trước cô xinh đẹp, nhưng vẫn không có nhiều bạn cho lắm. Bởi vì bất kể cô học ở đâu, bố mẹ đều sẽ tìm lãnh đạo nói chuyện, sau đó các thầy cô sẽ nói lại với các bạn rằng thân thể cô không tốt, không nên để cô hoạt động quá nên, cô xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trong mắt bạn cùng lứa tuổi cũng chỉ là như búp bê sứ tinh xảo dễ vỡ, không ai dám chạm vào, cũng không ai dám tiếp cận cũng chính là nguyên nhân từ nhỏ đến lớn cô không có bạn bè, trong hiện thực giống như chỉ có bạn cùng bàn là luôn ở bên mẫu giáo đến lớp mười một, cô ra đi, bạn cùng bàn đều là một người, không Nịnh đột nhiên phát hiện, cô đã không thể nhớ nổi tên bạn cùng bàn, diện mạo trong đầu thậm chí cũng trở nên mơ gắng nhớ thêm một lát, vẫn là không nhớ Nịnh thở dài một hơi. Thôi, cũng là chuyện của đời trước, sớm đã trôi lớp tổng cộng bốn mươi người, trong phòng học có hai mươi cây đàn, hai người một lần tập, tự mình chọn vị thân Hồ Viện ở lớp nâng cao, hai người vẫn luôn tập cùng nhau giờ dương Nịnh đứng ở góc phòng học, nhìn Khương Diễm ngồi một góc hẻo lánh phía xa, vị trí bên cạnh còn vừa tiến lên vài bước đã thấy cậu ngẩng đầu lên nhìn Diễm nhìn cô, đôi mắt híp lại, thần sắc hơi tối, ở trong mắt Mạnh Nịnh chính là trần trụi uy lòng Mạnh Nịnh tự cổ vũ mình, cậu hại cô mất ngủ, bây giờ cô ngồi cạnh một chút thì có sao rời mắt, bước nhanh qua, ngồi ngay bên cạnh diện hai người là hai nam sinh lớp nâng cao, một người trong đó đang làm bài tập quét mắt qua bọn họ, lập tức đặt bút xuống, khuỷu tay chọc người bạn ngồi cùng."Tớ đột nhiên phát hiện, Mạnh Nịnh lớp chín và Khương Diễm lớp mình đúng là một đôi trời sinh, một người thì xấu, một người kì lạ, một người thành tích lúc nào cũng kém, người kia thì đứng đầu, được cái đều trông như ở tầng lớp dưới xã hội vậy..."Lời nói cậu ta còn chưa xong đã bị người bên cạnh bịt miệng lại, "Cậu nói nhỏ thôi được không? Nói Khương Diễm còn được, cậu nói Mạnh Nịnh làm gì? Ngứa da muốn bị côn đồ đánh à?""Nhắc tới Khương Diễm, cậu có phát hiện hai ngày nay cậu ta toàn mặt áo lông hàng hiệu không? Rõ ràng tuần trước vẫn mặc đồ năm ngoái, nghèo đến mức cũng chỉ có thể mặc đồ mỏng manh mùa đông... Cậu nói xem, liệu có phải cậu ta ở ngoài làm công việc không muốn người khác biết không?""Gì mà công việc không muốn người khác biết?"Nam sinh nháy mắt ra hiệu giải thích, "Điều này mà cậu cũng không biết sao? Trai bao, chưa nghe bao giờ sao? Tuy rằng tính cách Khương Diễm quái gở âm trầm, nhưng lớn lên lại có khuôn mặt đẹp, tuy hơi gầy nhưng da thịt có vẻ mềm mại, rất nhiều bà cô lớn tuổi đều thích loại đó..."Nghe được đề tài bọn họ đang nói, những nam sinh khác lớp nâng cao cũng vây Nịnh tức đến phát run, liếc trộm Khương Diễm một cúi đầu đọc sách, vẻ mặt lạnh lùng mà chuyên chú, giống như người họ đang nhắc tới không phải là Nịnh đứng lên, chiếc ghế tạo với mặt đất một thanh âm chói tai, thu hút sự chú ý của nhiều người trong lạnh lùng nhìn một đống nam sinh đang hội tụ một chỗ kia, "Nói đủ chưa?"Mấy nam sinh thấy cô nổi giận, vội vàng trở lại vị trí của Nịnh thở ra một hơi, còn may là danh tiếng học sinh hư của nguyên chủ có tác không để ý chân mình đã như nhũn ra, đi thẳng đến bên cạnh nam sinh tung tin đồn linh tinh về Khương Diễm, đóng quyển sách cậu ta lại, cúi đầu nhìn tên viết trên bìa đập càng lúc càng nhanh, nhưng trên mặt cô vẫn trấn định như cũ, giọng nói lạnh lùng, "Quý Dương? Chẳng lẽ chưa ai nói với cậu rằng cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung sao?"Quý Dương không nghĩ đến Mạnh Nịnh sẽ đột nhiên tìm mình gây phiền toái, ngừng hai giây, đứng lên nhìn cô từ trên xuống phải chỉ là một nữ sinh thôi hay sao? Không có đám côn đồ kia che chở thì cô là cái gì chứ?Còn kiêu ngạo cái gì, cậu ta không tin, đường đường là một nam nhân lại không thể đánh lại khí giữa hai người như đã giương cung bạt mặt Khương Diễm có một tia lệ khí, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm Quý Dương, tay nắm chặt thành lúc này, nam sinh lớp chín xuất hiện ở cửa phòng bạn ngồi trên Mạnh Nịnh bước vào, thấy ánh mắt nam sinh kia vô cùng không tốt, lập tức lớn tiếng hét lên, "Cậu có phải thừa dịp lớp tôi không có ai ở đây bắt nạt chị Nịnh thân yêu của chúng tôi phải không? Mau gọi đại ca tới đây, cậu đang tìm đường chết rồi!"Quý Dương hiểu được đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, thấy viện quân của đối phương đến, nhanh chóng cười làm hòa, "Chị Nịnh, em sai rồi."Nắm đấm của Khương Diễm chậm rãi buông ra, cúi đầu tiếp tục đọc Nịnh chờ toàn bộ nam sinh lớp chín đã vây hết lại quanh mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, chân cũng không run nữa, bình tĩnh nói ra, "Người cần cậu xin lỗi không phải chỉ có mỗi tôi."Quý Dương, "..."Cho nên, lần này là Mạnh Nịnh ra mặt thay Khương Diễm?Mặc kệ thế nào, cậu ta chỉ có thể bày ra vẻ mặt thảm thiết, "Chị Nịnh, em thật sự sai rồi, về sau sẽ không dám nói bậy nữa, cũng không tùy tiện bịa đặt chuyện về bất kì ai, em xin thề!"Mạnh Nịnh còn chưa kịp mở miệng, cậu bạn bàn trên của cô đã nhìn nam sinh lớp nâng cao trong phòng, mặt đầy kiêu ngạo không biết ngại nói, "Mấy người học lớp nâng cao cũng đừng nghĩ rằng mình giỏi hơn ai! Thành tích của chị Nịnh đã tiến bộ hơn rồi, hiện tại sách tiếng anh cũng đọc được. Các người chờ xem, sớm muộn cũng có ngày thành tích của chị Nịnh vượt qua các người."Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta thu lại được ánh mắt khinh thường, trào phúng từ toàn bộ học sinh lớp nâng cao, còn có chính bạn học cùng lớp...Mạnh Nịnh, "..."Vốn là vừa rồi cậu bạn bàn trên che chở cho cô, cô cảm thấy rất cảm động, hiện tại cô chỉ muốn làm cho cậu ta biến mất ngay tại dương cầm kết thúc, Mạnh Nịnh ôm balo vào ngực vội vàng chạy ra khỏi phòng Nhiên và Tống Tinh Thần cùng nhau về lớp thu dọn đồ lại chỗ ngồi của mình, Hứa Nhiên nhìn thấy ba cái ô trong ngăn bàn, đột nhiên nhớ tới sáng sớm, lúc ra ngoài, chú Trương bảo hôm nay khả năng sẽ mưa, đưa cho cô ba chiếc Nịnh và Khương Diễm đều đã đi học, ông đưa hai chiếc ô cho cô, nhờ cô mang cho bọn Nhiên nghĩ ngợi, đi đến trước bàn Khương Diễm, đặt xuống bàn cậu hai chiếc ô một trắng một đen, "Ô của cậu và Mạnh Nịnh."Cô nghĩ, không phải cô quên đưa ô cho Mạnh Nịnh, mà là cô đưa hai cái cho Khương Diễm. Còn về phần Khương Diễm có đưa cho Mạnh Nịnh hay không – không phải chuyện của cô nữa.*Mạnh Nịnh bảo lái xe không cần chờ mình, đến lúc về cô sẽ tự về, sau đó xuống mới đến cửa bệnh viện, trời bắt đầu mưa như trút Nịnh nhanh chóng chạy vọt vào, đứng dưới mái hiên bệnh viện, trước mắt đều bị màn mưa trắng xóa bao phủ, cúi đầu mở cặp sách, không có ô bên nghĩ, đợi lát nữa xong sẽ gọi lái xe tới đón Nịnh chào hỏi y tá trực ban, đi thẳng vào tìm Tiểu Bạch ở phòng đơn, bên trong có đủ các loại đồ chơi và đồ ăn cho mèo, cái gì cũng có, tương đương với đãi ngộ dành cho bệnh nhân phẫu thuật, Tiểu Bạch phục hồi rất tốt, hiện đã có thể đi lại chậm rãi, chân sau cũng không nhìn ra từng bị gãy Nịnh đẩy cửa vào, sớm đã nghe thấy tiếng của Tiểu Bạch, nó chạy lại đến bên chân cô, cào nhẹ móng vào ống quần ôm nọ dậy, Tiểu Bạch ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dụi đầu vào trong lòng cô, có chút Nịnh đóng cửa lại, ngồi xuống trên sofa, đặt Tiểu Bạch trên đùi, khẽ xoa đầu nó, Tiểu Bạch thỏa mãn nheo mắt lại, thoải mái kêu vài Nịnh cong môi, nhẹ giọng nói, "Quả nhiên vẫn là mèo con đáng yêu nhất."Dừng một lát, cô lại nhớ tới Tiểu Thán Tử của mình. Cũng không biêt sau khi cô chết, nó có ngoan ngoãn ăn cơm vận động như trước nữa như biết được cảm xúc của cô, mèo trắng ngồi dậy, dùng đầu cọ cọ vào cằm Nịnh sờ sờ bé con, "Tiểu Bạch, dù sao hiện tại chị cũng có em rồi. Ai thèm quan tâm cái người tính tình kém, còn vui buồn thất thường không đáng yêu kia, đúng không?"Tiểu Bạch, "Meo~"Mạnh Nịnh nhếch khóe môi, "Tiểu Bạch, em đang nói dối, vẫn đang khuyên chị không nên so đo với cậu ta đúng không?"Tiểu Bạch, "Meo~"Mạnh Nịnh vẫn gật đầu, "Được rồi, chị không so đo với cậu ta, cậu ta dù sao cũng là em trai..."Lời cô còn chưa nói xong, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, cô ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt mãnh liệt tràn đầy hàn ý Nịnh, "..."Tác giả có lời muốn nói Mạnh – mạnh miệng – Nịnh Cậu vốn là em trai chiếm tiện nghi của tôi!Diễm Diễm bình tĩnh nhìn cô...Phía dưới tỉnh lược một ngàn chữ không thể miêu ta ^^Mạnh – hữu khí vô lực – Nịnh Hu hu hu tôi là em trai cậu.
trái tim vai phản diện